Tớ bắt đầu mua hàng qua mạng từ năm 2000, và cũng giống như mọi người, tớ cùng bị nhiều quả tai nạn dở khóc dở cười . Cơ mà tớ thuộc nhóm các bạn lười nhất cả nước, nên sau những phen đấy, chả được mấy hôm là tớ lại trở về với sự nghiệp mua sắm online. Mặc mưa dầm gió bấc, mặc cái nắng tháng năm, mặc kệ sếp thỉnh thoảng vẫn thình lình không hẹn mà không bít từ bao giờ đứng ngay sau lưng, tớ vẫn say mê lượn shop điên cuồng, không bít mỏi tay. Khối bạn vẫn cứ tưởng tớ ham công tiếc việc, lúc nào cũng dí mặt vào màn hình ấy chứ, khà khà …
Về kinh nghiệm chọn người bán hàng trên mạng để chuyển khoản, trao tiền hay làm thía nào để kiếm được đồ độc giá rẻ, tớ tự hào khoe là mình có một rổ hơi bị đầy keke. Đầu tiên, chỉ mua của các bạn có credit cao thôi. Cái nài trang bán hàng nào cũng có ấy, các bạn nhớ để ý nhá. Nó chính là cái trái tim, kim cương, với cả vương miện như là dưới này này. Nếu người mua hài lòng về sản phẩm thì sẽ cho người bán điểm tốt. Từ 4 đến 10 bạn hài lòng thì người bán được 1 trái tim . Cứ thía các bạn ấy tích lũy, như là được 5001 đến 10.000 bạn phê dịch vụ good, thì người bán được 5 hạt kim cương. Tớ thì chỉ mua của các bạn có vương miện xanh trở lên, hì hì…
Thứ nhì là về giá cả, cái nài hơi bị quan trọng đơi…Kinh nghiệm xương máu của tớ là không ham của quá rẻ, hic. Đương nhin là rẻ thì tớ thích quá đi ấy chứ, cơ mà tớ thấy nhất thiết là phải kìm chế cái sự sung sướng ấy lại, đặc biệt là khi giá của nó rẻ hơn nhìu so với những cửa hàng khác. Chịu khó bỏ chút thời gian để tìm hỉu xem mức giá chung của sản phẩm đó là bao nhiu, vì thông thường thì sản phẩm nào cũng có qá trời người bán. Bạn nào bán giá rẻ rụng rời chân tay là phải tỉnh táo, đi típ bước ba…
Bước ba, đó là chân thành ngồi đọc comment dành cho cửa hàng. Cái nài nghe tưởng tẩn mẩn, mất thời gian, mà thực chất là 1 thú cực vui. Nhìu bạn viết comment hay cực… Phải bít lắng nghe tiền bối các bạn ah, vì rằng là những bạn nào bị tai nạn thì hay có tâm sự, mún “kể câu chuyện của tui”. Cái này tớ cũng phải bị mất tiền ngu một lần ròi mới rút ra được ấy, hic. Số là một lần tớ đặt mua áo, hic, làm con bé ra ngóng vào trông, chờ đợi mãi ngày được nhận hàng, rùi đến lúc hàng về thì, hú hồn.. Quả ngực sẻ thôi rồi, chất thì bèo nhèo, chả khác gì giẻ lau, hic, khiến vòng 1 tội nghiệp của tớ phơi bày ra quá nửa. Giá mà của đấy có thể làm tớ tự hào ngang ngửa với bạn Thủy top chẳng hạn, thì tớ cũng liều mình như chẳng có mà bận quả áo kia ra đường, cơ mà sống ở đời phải bít mình là ai, hic, các cụ đã dạy ròi, tớ bít thân phận lắm. Nên là từ bấy đến chừ, tác phẩm kia vẫn chỉ chiếm một vị trí thầm lặng trong cái tủ quần áo khiêm tốn của nàng. Mà tớ đua đòi cái áo đấy là vì tớ nghía thấy bạn khác mặc em í ròi, thích qá nên mới bon chen chứ. Ứ bít có phải vì tớ ham của rẻ mà mua trúng hàng loại hai không… Tớ ước j là đúng như thía, chứ nếu mà tớ phải trả giá hàng loại 1 để được nhận hàng loại 2 là tớ mún khóc bằng tiếng Ả Rập lắm. Anyway, ai lại để mình là nạn nhân duy nhất của vụ việc bao giờ. Sau khi hỏi qua hỏi lại bạn chủ shop là với sự tình như thía thì bạn ấy mún tớ làm j, bạn ấy lại phủi tay như không. Tức chí qá, tớ xông vào cửa hàng trên mạng của bạn ấy và kể cho em cơn ác mộng của tôi lun, haha… Tớ là tớ không có ý trả thù j đâu, cơ mà tớ mún các bạn ấy buôn bán thì phải bít giữ chữ tín, cái đới là đạo đức kinh doanh hết sức cơ bản. Thế kỷ hăm mốt òi mà còn làm ăn kỉu chụp giật thì bó tay. Sau đấy cũng có một hai bạn nữa nhảy vào complain, thía là bạn chủ shop kia cũng thôi bán hàng online luôn. Tớ nghĩ sao mà lại khổ thía chứ lại, chả nhẽ làm ăn chân chính và lâu dài chả có lợi nhuận hơn kỉu chụp giật vài lần rồi lặn hay sau mà các bạn lại kinh doanh như thía. Cơ mà từ đó về sau thì trước khi mua hàng của bạn nào là tớ chịu khó google bạn chủ shop một tí, hì. Các bạn làm ăn tin cậy được thì bao giờ cũng để địa chỉ rõ ràng, chính sách mạch lạc và nói rõ chịu trách nhiệm về chất lượng sản phẩm dư nào.
Về kinh nghiệm chọn người bán hàng trên mạng để chuyển khoản, trao tiền hay làm thía nào để kiếm được đồ độc giá rẻ, tớ tự hào khoe là mình có một rổ hơi bị đầy keke. Đầu tiên, chỉ mua của các bạn có credit cao thôi. Cái nài trang bán hàng nào cũng có ấy, các bạn nhớ để ý nhá. Nó chính là cái trái tim, kim cương, với cả vương miện như là dưới này này. Nếu người mua hài lòng về sản phẩm thì sẽ cho người bán điểm tốt. Từ 4 đến 10 bạn hài lòng thì người bán được 1 trái tim . Cứ thía các bạn ấy tích lũy, như là được 5001 đến 10.000 bạn phê dịch vụ good, thì người bán được 5 hạt kim cương. Tớ thì chỉ mua của các bạn có vương miện xanh trở lên, hì hì…
Thứ nhì là về giá cả, cái nài hơi bị quan trọng đơi…Kinh nghiệm xương máu của tớ là không ham của quá rẻ, hic. Đương nhin là rẻ thì tớ thích quá đi ấy chứ, cơ mà tớ thấy nhất thiết là phải kìm chế cái sự sung sướng ấy lại, đặc biệt là khi giá của nó rẻ hơn nhìu so với những cửa hàng khác. Chịu khó bỏ chút thời gian để tìm hỉu xem mức giá chung của sản phẩm đó là bao nhiu, vì thông thường thì sản phẩm nào cũng có qá trời người bán. Bạn nào bán giá rẻ rụng rời chân tay là phải tỉnh táo, đi típ bước ba…
Bước ba, đó là chân thành ngồi đọc comment dành cho cửa hàng. Cái nài nghe tưởng tẩn mẩn, mất thời gian, mà thực chất là 1 thú cực vui. Nhìu bạn viết comment hay cực… Phải bít lắng nghe tiền bối các bạn ah, vì rằng là những bạn nào bị tai nạn thì hay có tâm sự, mún “kể câu chuyện của tui”. Cái này tớ cũng phải bị mất tiền ngu một lần ròi mới rút ra được ấy, hic. Số là một lần tớ đặt mua áo, hic, làm con bé ra ngóng vào trông, chờ đợi mãi ngày được nhận hàng, rùi đến lúc hàng về thì, hú hồn.. Quả ngực sẻ thôi rồi, chất thì bèo nhèo, chả khác gì giẻ lau, hic, khiến vòng 1 tội nghiệp của tớ phơi bày ra quá nửa. Giá mà của đấy có thể làm tớ tự hào ngang ngửa với bạn Thủy top chẳng hạn, thì tớ cũng liều mình như chẳng có mà bận quả áo kia ra đường, cơ mà sống ở đời phải bít mình là ai, hic, các cụ đã dạy ròi, tớ bít thân phận lắm. Nên là từ bấy đến chừ, tác phẩm kia vẫn chỉ chiếm một vị trí thầm lặng trong cái tủ quần áo khiêm tốn của nàng. Mà tớ đua đòi cái áo đấy là vì tớ nghía thấy bạn khác mặc em í ròi, thích qá nên mới bon chen chứ. Ứ bít có phải vì tớ ham của rẻ mà mua trúng hàng loại hai không… Tớ ước j là đúng như thía, chứ nếu mà tớ phải trả giá hàng loại 1 để được nhận hàng loại 2 là tớ mún khóc bằng tiếng Ả Rập lắm. Anyway, ai lại để mình là nạn nhân duy nhất của vụ việc bao giờ. Sau khi hỏi qua hỏi lại bạn chủ shop là với sự tình như thía thì bạn ấy mún tớ làm j, bạn ấy lại phủi tay như không. Tức chí qá, tớ xông vào cửa hàng trên mạng của bạn ấy và kể cho em cơn ác mộng của tôi lun, haha… Tớ là tớ không có ý trả thù j đâu, cơ mà tớ mún các bạn ấy buôn bán thì phải bít giữ chữ tín, cái đới là đạo đức kinh doanh hết sức cơ bản. Thế kỷ hăm mốt òi mà còn làm ăn kỉu chụp giật thì bó tay. Sau đấy cũng có một hai bạn nữa nhảy vào complain, thía là bạn chủ shop kia cũng thôi bán hàng online luôn. Tớ nghĩ sao mà lại khổ thía chứ lại, chả nhẽ làm ăn chân chính và lâu dài chả có lợi nhuận hơn kỉu chụp giật vài lần rồi lặn hay sau mà các bạn lại kinh doanh như thía. Cơ mà từ đó về sau thì trước khi mua hàng của bạn nào là tớ chịu khó google bạn chủ shop một tí, hì. Các bạn làm ăn tin cậy được thì bao giờ cũng để địa chỉ rõ ràng, chính sách mạch lạc và nói rõ chịu trách nhiệm về chất lượng sản phẩm dư nào.
Cuối cùng là về tính an toàn của việc thanh toán :) Thực ra thì tớ nghĩ đấy là lo lắng từ hồi xưa thôi, chứ bây giờ có Alipay ròi thì sợ quái j. Mình chuyển tiền, bên kia chuyển hàng, khi nào mình thông báo hàng đã đến nơi thì Alipay mới chuyển tiền cho người bán, chả sợ gửi tiền ròi mà hàng mãi chả thấy đâu. Từ lúc mấy bạn Alipay ấy gia nhập thị trường, tớ chả có lý do gì để cưỡng lại việc mua hàng qua mạng, hì hì..
Nói chung là lời quê góp mặt dông dài, bạn nào thích nghe kinh nghiệm của tớ nữa thì cuối tuần nài mời tớ café đi, tớ kể típ cho mờ nghe, khà khà… Bây giờ phải đi xem 1 em nài, trưa nay vừa nhác thấy bóng em tim tớ đã rộn ràng, hihi…
(Nguồn: www.pivietnam.vn)
No comments:
Post a Comment